Không biết tự bao giờ, Hội An
trong ta luôn chất chứa một niềm thương chẳng rõ, như một người tình xa
khiến lòng mãi vấn vương. Vậy nên, cho dù đời có bộn bề, vẫn cứ dặn
lòng phải ghé về nơi ấy, để thỏa một nỗi niềm ta cất giấu bấy lâu nay.
Đi rồi mới biết, có một nơi khiến lòng như dịu lại sau những bon chen khó nhọc thường ngày, có một nơi mà ta trở về với chính ta, trong cái bản ngã của buổi ban đầu hôm ấy, như đứa trẻ thơ tìm về một miền cổ tích ngọt ngào, để rồi, chẳng muốn rời xa.
Có những khoảng trời khiến lòng người như trẻ lại ở Hội An
Ta nhớ về Hội An, một phố cổ bình yên nép mình bên dòng sông Hoài thơ mộng.
Ta nhớ về Hội An, nhớ những con đường ngoằn ngoèo chạy dọc bên những
khu nhà cổ một thời. Hội An đó, trầm ngâm như một cụ già ngàn tuổi, lặng
yên, nhìn thời gian dần trôi, nhìn mọi vật chuyển dời, để rồi có đôi
lúc chẳng cầm được lòng, nén tiếng thở dài vào tâm tưởng.
Nhưng
dường như, trải qua bao thăng trầm của lịch sử, Hội An vẫn như thế,
đứng ngoài những đổi thay của đời của người, giữ vẹn nguyên những vẻ đẹp
của buổi ban đầu, khiến người ta ngẩn ngơ như lạc bước vào một thế giới
cổ tích tự ngàn xưa.
Vậy
nên chẳng lạ gì khi có những kẻ cứ thích đi dọc theo những con đường
nhỏ trong phố cổ, đưa mắt nhìn lên nhưng dãy nhà cũ kỹ phủ đầy rêu
phong, rồi có đôi lúc như quay ngược trở về thời hoàng kim cách đây vài thế kỷ, khi Hội An là một thương cảng sầm uất, với tàu bè ngược xuôi, với những người thương lái từ khắp nơi trên thế giới về tề tựu.
Dường
như, ở bất cứ nơi đâu trong thị trấn nhỏ xinh này, ta cũng có thể gặp
được những công trình kiến khúc mang đậm âm hưởng của thời đại trước, đó
là Chùa Cầu mang linh hồn của người Nhật, là những Hội quán của người Hoa, những ngôi nhà gỗ hàng trăm năm tuổi với những bức hoành phi được chạm trỗ tinh xảo vô cùng.
Hội
An là như thế đó, bất cứ nơi đâu cũng phảng phất phong vị của ngày xưa
nhưng cũng ẩn dấu chút hồn đương đại, tạo nên một Hội An đầy thơ tình,
nơi mà lòng người như tìm được những khoảng an yên, nhẹ tênh, không
vướng chút bụi sầu.
Hội An cổ tích trong những đêm rằm
Ở nơi nào mà đêm cũng mang một mảnh tình riêng như thế. Dường như đêm rằm ở Hội An khác lắm, không
bị lẫn trong ánh điện nhiều màu, chỉ có ánh trăng thanh khiết hòa cùng
ánh sáng lung linh hắt ra từ những lồng đèn sặc sỡ treo dưới mái hiên
nhà.
Vậy
nên, đến với Hội An những đêm rằm là được thưởng thức trọn vẹn ánh
trăng, cảm giác chẳng bao giờ gặp được nơi thị thành nhộn nhịp. Trăng thanh, gió mát, tiếng hò à ơi vang lên từ bến sông xa khiến cả không gian như chìm trong một thế giới cổ tích nhiệm màu, thần tiên đến lạ.
Và
rồi đâu đó trên những con đường ta đi qua, thấy ánh sáng xanh đỏ hắt ra
từ những chiếc đèn lòng cổ, thấy hoa đăng rực rỡ trôi theo dòng sông
Hoài thơ mộng, mang những lời nguyện ước, những khát khao của lòng
người.
Hội
An đêm rằm đẹp như thế đó, để ta thấy mình quay trở về thời trẻ dại,
hòa mình cùng những trò chơi dân gian cuối hẻm xa. Những giây phút bình
yên khiến lòng trầm ngâm trong những nỗi niềm chẳng rõ, chỉ biết rằng,
hẹn ánh trăng kia cùng hò hẹn với con người.
Có một Hội An đong đầy trong những niềm thương
Có những phút giây khiến ta cứ muốn được trở lại Hội An lần nữa. Đó là cảm giác được ngồi
bên dòng sông Hoài thơ mộng, nghe giọt cafe rơi tí tách, nhìn mặt trời
dần lên và ngắm những người dân bình dị nơi phố cổ mộng mơ.
Đôi lúc người ta lại thích thong dong trên chiếc xe đạp nhỏ, khám phá hết những ngóc ngách trong cái thị trấn nhỏ xinh
này. Thấy những giàn hoa giấy đang nở hoa, thấy cô gái Quảng thướt tha
trong bộ áo dài, thấy các bà, các mẹ cùng gánh hàng rong vất vả ngược
xuôi. Tất cả như vẽ nên một Hội An thật lạ, bình dị thế thôi nhưng đong
đầy những ân tình.
Có rất nhiều điều khiến người ta cứ mãi nhớ về mảnh đất nhỏ Hội An, để rồi trong tiềm thức của những kẻ đã đi qua, Hội An cứ như một miền cổ tích ngọt ngào, và có lẽ rằng chỉ nơi ấy mới khiến ta bình tâm lại chút sau những vật lộn với đời.
0 comments:
Post a Comment