Đà Lạt
có những niềm thương và vương vấn mà chẳng bao giờ tôi có thể buông bỏ
được. Nhiều người yêu Đà Lạt lắm, tôi biết, bởi trong số đó có cả tôi.
Mỗi người có một cách để nhớ Đà Lạt theo cảm nhận của mình. Với tôi đó
đơn giản chỉ là không khí dịu êm trong lành để buông bỏ hết những bộn bề
tất bật, an yên một khoảng không trầm lắng trong cái sương lạnh và mây
vờn phủ khắp lối đi, cho bước chân cô liêu tuy một mình nhưng vẫn chan
chứa những niềm vui. Khác hẳn với Sài Gòn nhộn nhịp và hào nhoáng, rực rỡ ánh đèn.
Đà
Lạt chẳng bao giờ hẹn trước, nên mỗi lần cứ thế xách balo lên và đi,
tôi lại thấy sao yên bình quá đỗi, để đứng trước một Đà Lạt nên thơ, tôi
an yên đến lạ. Tôi mê mẩn cái cảm giác một mình dạo bước quanh Hồ Xuân Hương
lộng gió, để từng hạt mưa bụi lất phất cuối đông vương trên tà áo, trên
lớp mũ len dày cộm rồi thi thoảng đọng nhẹ trên má lạnh tê.
Gió
hồ thổi theo từng cơn như cô nàng thiếu nữ mới lớn kiêu kỳ đỏng đảnh,
lúc lướt nhẹ thoang thoảng hương bay trêu đùa làn tóc, lúc giận dỗi ùa
vào như muốn xâm nhập trực tiếp vào làn da như để trút bực bội. Dẫu có
thế nào, tôi vẫn thích một mình chậm rãi xê dịch từng bước quanh Hồ Xuân
Hương, chỉ còn có tôi và cái lạnh Đà Lạt cuối đông âm thầm sóng bước.
Có
một điều nữa hấp dẫn tại Đà Lạt Paris thu nhỏ không kém trong tôi chính
là những cung đường tràn ngập màu sắc thiên nhiên trải dài theo sườn
núi. Hầu hết khu dân cư được xây dựng dưới thung lũng để giảm tiết nhiệt
độ lạnh, ấy thế nên lúc nào vòng quanh trên con đường ngắm nhìn Đà Lạt,
tôi cũng có cảm tưởng như chỉ cần dang tay ra là có thể ôm trọn cả
thành phố vào lòng.
Đường phố Đà Lạt ngày đông vẫn có nắng, nắng như thứ mật ngọt dịu dàng đáp “nụ hôn”
lên mái tóc người thương, len qua từng tán cây rớt xuống lòng đường, in
từng vệt tròn nhỏ xinh. Để bãi cỏ xanh mướt “ngửa mặt” sưởi nắng, rung
rinh hạt sương nhẹ, mê mẩn lòng.
Tuyệt
nhất là những con đường đèo lên xuống gập ghềnh, mỗi lần đi đều giống
như được ngồi trong chiếc tàu lượn đang lướt êm trên lớp nhựa đường một
bên là rừng cây xanh ngắt, một bên là thung lũng nhà dân ẩn hiện qua lớp
sương mờ dày đặc như chốn thần tiên trong câu chuyện cổ tích. Để mỗi
khi qua một khúc cua, trước mắt lại hiện lên một khung cảnh khác hoàn
toàn như từng thước phim đang từ từ được trình chiếu.
Đà
Lạt những ngày đông trên khắp lối đi đều nghe rõ thanh âm của tiếng gió
đang réo rắt trong rừng thông. Ai mới lần đầu lên Đà Lạt hẳn sẽ không
khỏi bị giật mình bởi tiếng “gào rú” của gió, cứ như có cơn bão
đang tràn về, gây ra âm thanh dữ dội cùng màn mưa xối xả. Ấy thế như
chẳng có cơn bão nào ghé qua, chẳng có cơn mưa nào đang đến, chỉ có
khung cảnh tĩnh lặng của một Đà Lạt nhẹ nhàng như sương lúc đầu.
Bản
nhạc mà đồi thông hợp thành với gió chính là câu chuyện riêng của thiên
nhiên, dẫu có đi tìm mãi, ta vẫn không có được câu trả lời hoàn mỹ. Nên
tôi giữ lại chút tòm mò sâu thẳm đáy lòng, chấp nhận lắng nghe lời tự
tình của gió và cây, và rồi giữa một chiều đông giá buốt trên đồi thông,
tôi nhặt lấy những cảm nhận, gom hết cất giữ thật kỹ vào ký ức, để mỗi
khi nỗi nhớ về một Đà Lạt “đồi gió hú” trào dâng, tôi lại kéo ngăn tủ, lấy “báu vật” ra chiệm nghiệm.
Kết
thúc một hành trình với xứ sở ngàn hoa, không tham thú thắng cảnh,
không khám phá các khu du lịch nổi tiếng, tôi một mình tản mạn Đà Lạt
giữa ngày đông, để tự mình cảm nhận hết những nét đặc trưng của gió, của
sương, của con đường hơi lạnh Đà Lạt. Để bước chân khi chùng chình rời
xa, còn mãi vấn vương về một Đà Lạt thanh bình chiều đông đang vướng vít
ngay trong tim, chẳng hề lạnh lẽo mà ấm nồng hơn bao giờ hết. Để mỗi
khi vòng quay cuộc sống lại khiển trái tim mệt nhoài, tôi lại mang “hương vị” được cất giữ bấy lâu ra “thưởng thức” như một cách cân bằng hiệu quả.
0 comments:
Post a Comment